Tôi viết những dòng này trong tâm trạng hoang mang, không đồng đội, không một người kế bên để nói ra những nỗi niềm mà tôi đã mang trong lòng hơn 20 năm nay. Được hiện ra khi mẹ tôi đã gần 40 tuổi, đã có một anh trai và một chị gái hơn tôi 10 tuổi, độ tuổi của mẹ quá muộn để sinh con ở thời đó. Trong khoảng khi nhận mặt được mọi thứ, tôi nghe mẹ kể khi mang thai tôi mà ko phải biết nên đã uống thuốc. Mẹ từng đi phá thai nhưng do thai quá to nên đành giữ lại. Tôi thành lập như vậy, một bên mắt lệch và bé hơn bên còn lại. Tôi không phải là đứa lanh lợi như chị gái - xoành xoạch rất trẻ trung, chuyên nghiệp giang. Sự nghiệp học hành nhàng nhàng nhưng tôi luôn nỗ lực để đạt thành tích nọ kia, dân chúng đều kiếm được xét ngoan và lễ độ, có cố gắng. Thế nhưng trong mắt mẹ, tôi chưa bao giờ là đứa đáng được khen. Bà luôn đem tôi ra so sánh với những đứa trẻ khác, ngay cả với chị gái. Nghĩ suy của một đứa nhỏ xíu khi đó bảo tôi cần phải cố hơn nữa để mẹ vui, để cho bằng bạn bằng bè. Tôi hy vọng rồi một ngày mẹ sẽ tự hào về bản thân mình.
Lên cấp 2 rồi cấp 3, tôi có những mê say của bản thân mình, vẫn nỗ lực học hành chuyên cần cho vừa lòng đại chúng nhưng dường như mọi thứ chẳng phải thay đổi. Ngoài chuyện học hành, tôi còn bị so sánh phổ thông thứ khác trong cuộc sống. Học hành bận bịu, tôi chẳng có thời điểm làm cho việc nhà, chị gái đi lấy chồng, công việc nhà chẳng ai dạy dỗ. Tôi nhớ lần đó, năm lớp 7, thời mọi thứ chưa có, nấu cơm bằng bếp than, đó là lần thứ 2 thứ 3 gì tôi học nấu, nồi cơm chỗ sống chỗ chín. Mẹ đã nói suốt cả một bữa ăn, nào con nhà này nấu cơm chuyên nghiệp, con nhà kia kho cá ngon, còn tôi thì... Tôi gào lên, thực sự ức chế, thấy bản thân đã rất cố gắng cơ mà. Bà tiến công tôi, tôi khóc suốt cả đêm hôm đó.
Từ ngày ấy, tôi chẳng muốn động vào bếp nước nữa, mọi thứ đề nghị tôi sẽ làm còn không thì thôi. Tôi sợ chính mình khiến hỏng sợ lại bị nói, bị so sánh. Sự so sánh cứ như một ám thị lúc nào cũng có trong đầu tôi. Gặp mặt người nào hỏi thăm tôi, mẹ cũng kể như một đứa không biết khiến gì, bao đa dạng lần tôi nghe mẹ nói mẹ hổ ngươi về tôi. Cũng chẳng nhân thức từ bao giờ, tôi trở thành một đứa nhút nhát, lúc nào cũng mặc cảm, tự ti. Đôi lúc ức chế giễu, tôi trở nên cộc cằn, bức xúc lại những gì không vừa ý. Tôi hạn chế gặp gỡ mặt đại chúng, giảm thiểu những đám giỗ chạp cưới hỏi, những đám chạm mặt mặt họ hàng. Tôi sợ cái nhìn của đại chúng, sợ những câu nói của mẹ. Tôi cũng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào ai bằng đôi mắt lệch của bản thân nhưng đôi tai tôi nghe được hết.
Mẹ bảo trong gia đình, tôi là một đứa tự thị tự đại không dễ dàng ưa, một đứa hâm dở, còn với người dưng tôi là một đứa đần, kém cỏi, dốt nát. Tôi cũng chẳng buồn nói lại nữa. Tôi tìm hiểu phổ thông về thị trấn hội, về lối suy nghĩ phương Tây, tôi thích điều đó. Vậy mà bất cứ vấn đề gì tôi nói ra đều là vớ vẩn, chẳng bao giờ có ai ủng hộ. Tôi ít nói, cái gì làm thì làm cho, chẳng muốn khiến cho phiền bạn nào, ảnh hưởng đến người nào. Tôi không thích sự rầm rĩ giả trá, xu nịnh nhưng cha mẹ cho đó là sự ngu dốt, tự cao. Lúc nào cũng muốn tôi gặp người này, quen người kia để có mối quan hệ này nọ. Tôi nói thẳng là không thích, vậy là lại có chiến tranh, tôi lại là đứa con bất hiếu.
Trong khoảng gầy tôi đã thích vẽ, muốn học thiết kế thời trang, nhưng với mẹ đó chỉ là nghề "xướng ca vô loài". Vậy là tôi lên đại học, không một định hướng cho mai sau, tôi như cây xanh hoang mọc ven tuyến đường. Tốt nghiệp đại học, về nhà, đi khiến được 2 năm, tôi thất nghiệp, hàng ngày lang thang tìm việc, học tiếng Anh, nộp biển sơ. Mẹ vẫn những câu chuyện như thế về tôi, thậm chí cả những câu chuyện không hề có. Tôi tự hỏi đã làm cho gì sai trong cuộc đời này? Tôi khủng hoảng vì thất nghiệp, vì sự đàm tiếu, vì mọi thứ. Cứ cho là tôi không giỏi giang, không mưu trí, tính phương pháp khó tính, đó là một tội lỗi sao? Một vấn đề đáng bị lên án sao? Tôi chưa từng thù ghét gia đình chính mình, thậm chí còn muốn khiến cho rộng rãi thứ hơn để bác mẹ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng tại sao tôi luôn như cái gai trong mắt dân chúng, kể cả người thân? Tôi được sinh ra là một sai lạc hay sao?
Hồi cấp 3, phổ thông lần mẹ mắng tôi, tôi từng muốn trẫm mình, viết những bức thư dài, viết đầy những cuốn sổ nhật ký. Còn hiện nay tôi chỉ muốn ra đi, tới nơi nào chẳng bạn nào nhân thức, nơi tôi có thể bắt đầu cuộc sống khác với những thứ mình đeo đuổi. Tôi đã đã tự buông thả bản thân trong thời điểm dài, những nhân tố tôi sai thì tôi kiếm được, nhưng những nhân tố không có thật sao cứ tiếp tục mãi trong cuộc sống của tôi như vậy? Tôi thực sự rất mỏi mệt.
Hoài / Vnexpress
Tham khảo thêm: Play Boys
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét